Cảm ơn mạng Zalo

Truyện sex

Binh nhì
Bài viết
379
Cảm xúc
4
Nơi ở
TP.HCM
VND
268,246
PHẦN 1

Không biết đã bao nhiêu lần hoặc là tôi nói, hoặc là Nhung nói hoặc cả hai cùng nhắc đến việc nhờ có Zalo thì mới có cuộc tình đẹp đẽ, hạnh phúc và một tương lai tươi hồng của gia đình chúng tôi.

Chuyện rằng…

Tốt nghiệp Phổ thông rồi đỗ vào trường ĐH danh tiếng ở thành phố khi chưa đủ 17 tuổi vì tôi được mẹ cho đi học lớp 1 từ khi mới 5 tuổi.

Mẹ mua cho cái điện thoại và một máy tính bảng trước khi xa nhà nhập trường…

– Mẹ mua điện thoại để con gọi cho mẹ đỡ nhớ con trai. Còn máy tính bảng để học chứ không được dùng vào việc linh tính đấy. Nghe chưa con trai của mẹ?
– Vâng! Con nhớ rồi ạ!

Vào học ngành công nghệ thông tin nên chỉ được một học kỳ là hai cái phương tiện mẹ mua cho đã trở thành… lạc hậu, chật hẹp không đáp ứng nổi những đòi hỏi tìm tòi của tôi.

Không muốn làm phiền mẹ nên chỉ hết học kỳ 2 vừa học vừa làm gia sư về công nghệ thông tin thì tôi đã dư tiền tự sắm cho mình một laptop và một Iphone mới hiện đại và hợp thời.

Nghỉ hè về tôi đưa cho mẹ chiếc máy điện thoại và máy tính bảng Galaxy Samsung mà mẹ tặng tôi hồi đầu năm học. Rồi… hướng dẫn mẹ cập nhật những ứng dụng mới.

– Gớm! Con trai mẹ giờ giỏi thế. Mẹ chỉ cần 2 ứng dụng nghe và gọi thôi.

Hơn một tháng nghỉ hè bên mẹ, tôi lăn lưng làm giúp mẹ những công việc nặng rồi tạm biệt mẹ…

– Con muốn tận dụng thời gian còn lại dịp học sinh nghỉ hè để dạy thêm theo các hợp đồng đã nhận qua nhóm “Những cao thủ bàn phím” do tôi và một số bạn vừa thành lập.
– Ừ! Con cứ đi nhưng nhớ phải thường xuyên gọi điện về cho mẹ nhé.

Tôi lao theo những đam mê công nghệ và kiếm tiền nên những cuộc gọi về cho mẹ cứ thưa dần…

Tôi vẫn tin rằng mẹ tôi chỉ là người nhận nuôi đứa bé trai (là tôi) bị bỏ lại trước cổng làng lúc mẹ mới 20 tuổi. Kể cả khi ông bà ngoại còn sống cũng đều nói như vậy và dân làng cũng tin như thế.

– Thằng Quân con nuôi mà càng lớn càng giống mẹ Quỳnh nhỉ. Ông bà Quang (tên ông ngoại tôi) thật có phúc. Tự nhiên có được thằng bé đẹp như thiên thần…

Tôi cứ mặc nhiên lớn lên trong sự yêu thương, đùm bọc, chăm bẵm của ông bà và mẹ nuôi.

– Có con rồi thì cần gì phải lấy chồng nữa! Biết người ta có thương yêu con mình không?

Câu này tôi thường được nghe cả nhà nói vậy. Tôi không phân biệt nổi thế nào là con đẻ, con nuôi? Mà cần gì phải nghĩ khi luôn được cả nhà yêu chiều nhưng rất nghiêm khắc. Chính vì thế nên tôi học rất giỏi và rất ngoan.

Năm tôi 15 tuổi vào lớp 10 thì lần lượt đầu năm là ông ngoại rồi cuối năm là bà ngoại bỏ lại mẹ con tôi ở lại trên dương thế.

Mẹ suy sụp lắm! Gầy gò với cặp mắt luôn đỏ hoe vì khóc và thâm quầng vì mất ngủ. Tôi thương mẹ đến cháy lòng. Cảnh nhà trống vắng lại càng thêm cô quạnh.

Một năm sau, mẹ gượng dậy từ đáy sâu của sự đau buồn để dồn thương yêu cho tôi tập trung vào học.

– Con phải học thật giỏi. Sau còn nuôi mẹ nhé. Mẹ chỉ còn mỗi con trên đời này thôi!

Tôi ghi khắc và làm theo sự mong muốn của mẹ.

Một phần vì mải học, mải kiếm tiền, Một phần vì cả mấy tháng nay mẹ con không liên lạc được với nhau.

Tôi gọi về thì máy luôn trả lời: “Số máy này hiện không liên lạc được, xin quý khách…”

Ngược lại, thi thoảng có số máy lạ gọi cho tôi. Nhưng như một nguyên tắc bất di, bất dịch mà tôi tự quy định không nghe từ số máy không có tên trong danh bạ máy. Mà máy tôi danh bạ chỉ khoảng hai chục người chứ nhiều nhặn gì đâu. Tôi rất ít mối quan hệ nào khác ngoài mẹ, nhóm bạn thân và vài bậc phụ huynh có con do nhóm tôi dạy kèm nên rất dễ nhớ.

Còn hơn tháng nữa thì lại được nghỉ hè về với mẹ rồi. Hè này tôi sẽ tặng mẹ số tiền không nhỏ do tôi kiếm được từ bàn tay, khối óc của mình. Chắc mẹ mừng và tự hào về tôi lắm. Dù rằng lương của mẹ cũng kha khá dư dả chi tiêu, để dành và thỉnh thoảng còn cho tôi.

Một buổi đêm muộn. Nghe âm thanh thông báo từ ứng dụng Zalo. Tôi mở ứng dụng ra coi. Thấy từ số lạ một dòng chữ hiện ra: ” CHÀO BẠN! TÔI CÓ SỐ MÁY CỦA BẠN. ĐỒNG Ý KẾT BẠN VỚI TÔI NHÉ “. Tôi tủm tỉm và lẩm bẩm: ” Chắc là ai đó có sói đt của mình thôi mà.”. Vì khi lập trang Facebook tôi có ghi rõ số điện thoại chính để giao dịch công khai. Còn số của sim 2 cùng trong máy thì chỉ là riêng của mình tôi!

Tôi chợt nhớ có lần cô cháu của một phụ huynh có xin số của tôi sau một lời phân bua: “Em xin cho người bạn để liên lạc mời anh hoặc ai trong nhóm anh làm gia sư dạy thêm thôi mà!”. Có thể như vậy chăng!?

Tôi dùng sim 2 ₫ể trả lời: “Chào ban! Tôi muốn kết bạn với bạn. Mình trao đổi trên Zalo nhé!”

Rồi từ đó chúng tôi ” quen” nhau và tự nhiên thấy gần gũi và chờ đợi tín hiệu. Tôi đã đặt tên gợi nhớ riêng cho bạn này là ” BIẾT hay QUEN? Viết tắt là BhQ.” Và đặt âm thanh thông báo riêng. Khi tra ngược trang cá nhân của BhQ thì chả thấy hình ảnh nào để nhận dạng. Ảnh đại diện và ảnh bìa chỉ là hai đóa hoa quỳnh. ” Chắc bạn này cũng yêu hoa quỳnh như mình!”. Vì hình bìa của tôi cũng là một chậu dạ quỳnh tôi mua và sẽ đem về tặng mẹ.

Cứ vậy, ngày qua ngày, Đêm lại đêm, tôi và BhQ chát cho nhau đủ chuyện đông tây, kim cổ mà sao chẳng ai hỏi gì chuyện riêng tư và cũng chưa hề gọi cho nhau qua Zalo. Chỉ là những dòng chữ dần dần thấy có hồn hơn.

Đã có lần mẹ bảo:

– Nếu có bạn gái hay người yêu thì con dẫn về nhà mình chơi nhé Quân!
– Vâng ạ! Có thì con dẫn về ngay. Mẹ gật thì con tiếp tục duy trì. Mẹ mà lắc là con bye bye ngay.
– Gớm! Có mà lại xếp mẹ đứng thứ hai ngay thôi! Đàn ông, con trai mà…
– Không! Với con thì mẹ Quỳnh luôn là Number One! Tôi cự lại.

Lại có thêm mấy học sinh xin học nữa. Thế là tôi và nhóm bạn đành gác lại kế hoạch về nhà nghỉ hè cùng gia đình. Chúng tôi động viên nhau cố gắng cày thêm vừa kiếm được thêm tiền lại vừa củng cố được kiến thức vào năm thứ 2.
May có người quen từ quê ra. Gặp và hỏi thăm về mẹ thì mừng vì biết mẹ vẫn khỏe & đi làm bình thường. Tôi chỉ còn thắc mắc canh cánh trong lòng là sao mẹ không gọi điện cho tôi mà tôi gọi về cũng không được? Rồi tôi sẽ hỏi cho rõ khi tôi về!

Như vậy tôi sẽ bị lỡ hẹn với mẹ mà không thể gọi về cho mẹ theo số của mẹ. Tôi cũng lo lắng nghĩ hay mẹ có bị làm sao không? Nay biết tin sơ sơ như vậy về sức khỏe của mẹ nên cũng tạm yên lòng.

Bẵng đi đã hết thời gian nghỉ hè. Trong những ngày qua tôi và BhQ thấy như gần nhau hơn.

Có một lần tôi ỡm ờ chát với BhQ bằng một câu hỏi ướm thử như thăm dò tuổi tác và thái độ của người đó:

“Mình đổi cách xưng hô được không bạn? Vì tôi biết bạn kém tuổi tôi mà!”

Nói bạo như vậy vì tôi đã gặp người mà tôi gán cho cái tên gợi nhớ BhQ đó khi cô bé đặt vấn đề dạy thêm với nhóm của tôi.

“Em đồng ý! Dù chưa biết anh, chưa thấy anh bao giờ. Nhưng cứ xưng hô thế cho gần gũi, anh ạ. Có sao thì khi nếu được gặp nhau mình đổi cũng được mà!”

Ô! Thế ra không phải cô bé đó rồi!

Tôi tặc lưỡi: Kệ! Coi như có thêm một người bạn.

Mà tôi còn chưa hề nghĩ đến chuyện yêu đương. Mấy bạn làm chung dù cùng học một lớp, một khóa nhưng họ đều lớn tuổi hơn tôi và đều có bạn gái. Thỉnh thoảng tôi thấy họ xoắn xuýt ôm hôn nhau ngay trong phòng, trước mặt tôi làm cho tôi ngượng chín mặt và lẳng lặng bỏ ra ngoài.

Một lần, anh bạn quê Thanh Hóa trêu tôi:

– Kiếm mảnh tình mà vắt vai đi mày! Hay lắm đấy. Tình yêu sẽ là động lực lớn đấy chàng trai ạ. Kẻng trai, to con và trắng trẻo thư sinh thế thì coi chừng! Tụi con gái sẽ bủa lưới, đan hom quây bắt cho mà xem…

Một anh khác nói:

– Gớm! Mày khỏi phải vẽ đường cho hươu nhé! Thằng Quân nó mà khởi động con tim thì tụi mình tụt hậu hết. Mà này! Chót yêu thì cứ vui mà yêu thôi, còn lấy làm vợ thì phải tính. Anh mày đây này! Yêu hàng tá, toàn gái trẻ đẹp nhá. Nhưng vợ thì…
– Uầy dà! Mày cứ nói trắng phớ ra chứ ngại gì? Vợ mày hơn mày chục tuổi là cái đếch gì! Miễn là yêu nhau thật tình. Thiên hạ đầy đôi đũa lệch tuổi đấy thôi. Ngay như anh họ tao, ra trường cưới luôn cô giáo của mình, chênh nhau đến gần 2 chọi mà vẫn hạnh phúc. Cứ sòn sòn sinh 2 nhóc tì đẹp như tranh vẽ 3D…

Phải nói rằng tôi đã bị họ dần thuyết phục.

Ừ thì cứ thử yêu xem sao! Nhưng… Yêu ai? Tôi chưa quen thân đến mức có thể tỏ tình với bất kỳ cô gái nào cùng lớp hoặc cùng trường. Suốt ngày cắm mặt vào học. Rảnh rỗi thời gian lại đi dạy thêm để kiếm tiền. Vả lại, các sinh viên nữ học cùng đều lớn tuổi hơn. Họ vẫn xưng chị với tôi bởi tôi ít tuổi nhất lớp.

Tôi chợt nhớ đến bạn Zalo của tôi – BhQ!

Rồi như có phép màu. Tôi và BhQ như ngày càng xích lại gần nhau hơn. Cứ anh anh, em em ngọt như mía lùi trên mạng ảo.

Một lần lấy hết can đảm, tôi chát với BhQ:

– Anh mến em lắm rồi đấy! Anh muốn nâng mối quan hệ giữa chúng ta lên theo hướng mới. Em đồng ý nhé?
– Hướng nào thế? Mà mình đã biết gì về nhau đâu anh? Em sợ anh gặp em rồi lại âm thầm trốn biệt…
– Rồi sẽ biết! Mà sao phải trốn? Em có là sư tử thì cũng không sao. Ngược lại, khi gặp anh có khi em… lỉnh trước vì anh xấu trai lắm. Nhà lại ở vùng quê nghèo…
– Trời ạ! Anh cứ nói thế chứ. Em cũng là nhà quê đây! Lại không còn trẻ nữa đâu nhé!
– Khi đã chấp nhận nhau thì tuổi tác đâu có gì cản trở? Miễn là tìm thấy ở nhau một tình yêu đích thực, dành cho nhau trọn trái tim mình. Như trong trường anh có anh sinh viên trước anh mấy khóa, ra trường là cưới luôn cô giáo nhiều hơn cả gần hai mươi tuổi đấy. Họ hạnh phúc với hai đứa con đẹp như thiên thần.(Đoạn này là tôi phịa theo câu chuyện của anh bạn và những tiếng thì thầm ca tụng của sinh viên về mối tình cô trò. Chứ tôi đâu có biết gì cụ thể hơn đâu)
– Úi! THẬT hả ANH? (Chữ ” Thật” và đại từ nhân xưng ” Anh” được BhQ viết bằng chữ in hoa).
– Anh nói sai để làm gì? Rồi em sẽ biết rõ câu chuyện tình bất hủ này.
– Thế… nếu như em là bà mẹ đơn thân, không còn ở tuổi đôi mươi nữa thì…
– Anh đã nói rồi! Mọi thứ đều nhỏ bé trước hai con tim thực sự dành cho nhau.
– Nếu anh thực tâm như thế thì em… chấp nhận yêu! Còn đi tới hôn nhân thì chúng mình còn đủ thời gian để cân nhắc, anh ạ! Chào anh nhé! Hẹn gặp lại lần sau.

Cô nàng không thấy số điện thoại hiển thị và gọi qua Zalo là thấy hiện đoạn chat: “Nhắn tin Zalo thôi nhé!”. Đành chịu! Những cuộc chat giữa tôi và nàng ngày càng dài hơn và… bạo dạn hơn. Bao giờ tôi cũng là người chủ động nói từ YÊU EM và HÔN EM.

Dường như BhQ ngượng ngùng, e thẹn, đắn đo lắm khi cuối câu ” Hẹn anh sau nhé ” là 3 chữ cái viết liền nhau EyA mà tôi hiểu hoặc cố tình dịch nghĩa là ” Em yêu Anh”.

Cứ thế hai chúng tôi nhẹ nhàng đến bên nhau dù chưa hề gặp mặt. BhQ thực sự đã ngự trị trái tim tôi. Tôi hãnh diện và thấy mình già dặn hơn. Tôi cũng úp mở khoe với bạn bè rằng mình đang yêu và được yêu. Còn câu BhQ nói mình là mẹ đơn thân thì tôi nghĩ là nàng chỉ đùa và ướm thử tôi thôi.

Loáng cái đã hết học kỳ 2. Thời gian như co ngắn lại khi người ta yêu và dãn dài ra khi người ta nhớ.

Tôi yêu BhQ và nhớ mẹ tôi đến cháy lòng.

Tôi hối hả guồng xe về quê khi chiều đã sẫm. Trường chỉ cách nhà 40 km. Sức trai 18 đạp băng băng một lèo không nghỉ giải lao.

Về tới nhà mới gần 7 giờ tối. Nhà vẫn sáng đèn. Tôi cất tiếng gọi to…

– Mẹ! Mẹ ơi! Mở cửa cho con với!

Nghe tiếng loảng xoảng trong phòng tắm và tiếng bước chân vội vã của mẹ chạy ra mở chốt cửa.

Mẹ hiện ra trước mặt tôi. Tấm khăn phủ tóc còn đội trên đầu. Một tấm khăn tắm rộng cuốn quanh người. Chắc mẹ đang tắm dở.

Mẹ nhìn tôi trân trân, mắt ngân ngấn nước…

Tôi ôm choàng vai mẹ như mọi lần. Có điều hình như mẹ nhỏ đi hay tôi to cao lên mà đỉnh đầu mẹ nhẹ êm búi tóc dưới cằm tôi.

Chợt như nhận ra và tỉnh lại, mẹ giục tôi:

– Vào nhà đi Quân, con trai của mẹ. Vào đi! Mẹ tắm xong rồi ăn cơm. Mẹ không biết con về nhưng bữa nào cũng nấu đủ 2 xuất cho hai mẹ con vì cứ mong con về bất chợt. Hư lắm nhé! Không gọi điện cho mẹ, mẹ gọi cũng không được là thế nào, hả Quân?

Tiếng mẹ xa dần về hướng phòng tắm mà chẳng đợi câu trả lời, phân bua của tôi. Mẹ rời ra mà mùi thơm da thịt và mùi mái tóc mẹ còn vương vấn mãi quanh đây.

Mới mấy tháng không nhìn thấy mẹ, nay thoáng chút ngỡ ngàng. Mẹ vẫn trẻ quá! Trẻ hơn cái tuổi sắp 30 rất nhiều và mẹ đẹp hơn khi xưa. Đôi mắt to, trong vắt vẫn ngời ngợi dưới hàng mi đen dài và cong vút. Cặp lông mày dày hình lá liễu dài tới qua đuôi mắt. Cặp môi mọng đỏ làm nổi hàm răng trắng bóng khi mẹ nói. Mà hình như mẹ mập hơn trước thì phải bởi tôi thấy bờ vai đầy đặn dưới tấm khăn khi tôi ôm.

Một lúc lâu sau, mẹ bước ra. Bộ bà ba xanh màu nước biển càng nổi bật làn da trắng ngà nơi đôi bờ vai và đôi cánh tay trần nõn nà của mẹ. Tôi ngồi như phỗng và hau háu nhìn người mẹ một con của tôi.

Mẹ bước tới ôm đầu tôi, áp vào bụng mình. Tôi thấy thoang thoảng một mùi thơm…

– Đói chưa con trai? Con vào tắm rửa đi để mẹ làm nóng đồ ăn rồi mình ăn cơm nhé! Gần 9 giờ rồi.
– Vâng ạ! Con cũng đang nóng bức quá đây. Mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo…
– Ừ! Mồ hôi ráo rồi đấy. Vào tắm đi! Quần áo thay để đấy lát mẹ giặt cùng quần áo của mẹ cho đủ mớ.

Tôi vừa tắm vừa lan man nghĩ đến BhQ chưa từng gặp mặt đã thầm yêu. Tôi so sánh trong tưởng tượng giữa BhQ còn vô hình với mẹ mình. Ước gì em cũng đẹp như mẹ tôi.
 

Có thể bạn quan tâm

  • 529
  • 0
  • Đây là câu chuyện thật của tôi, tôi xin kể lại cho các bạn nghe và rút kinh nghiệm nhé,(lần đầu tôi viết hơi khô khan mong mọi người thông cảm) nhưng truyện thật 100%. Tôi tên Trung năm nay 22t...
  • 529
  • 0
  • 331
  • 0
  • Minh quen em cũng vô tình qua 1 người bạn học cấp 3. Em làm người mẫu ảnh. Mặc dù không cao nhưng dáng người cũng khá đẹp, mông ngực căng đét. Em ấy thì có bồ là người Hàn Quốc, lắm tiền, nhưng...
  • 331
  • 0
  • 247
  • 0
  • “Reng… reng…” Mới tắm được 5 phút thì chợt điện thoại reo, thú thực thì tôi cũng chả muốn ra ngoài để nghe đâu, nhưng mà nó cứ kêu mãi không ngớt làm tôi phải ra nghe. Hóa ra là con em họ tôi nhờ...
  • 247
  • 0
  • 289
  • 0
  • Thu Hà Nội có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong năm, là khoảng thời gian chuyển giao giữa hạ và thu. Đất trời, cỏ cây, thời tiết cũng thay đổi dần theo một chiều hướng nhẹ nhàng, êm dịu hơn sự oi...
  • 289
  • 0
  • Truyện sex

    Binh nhì
    Bài viết
    379
    Cảm xúc
    4
    Nơi ở
    TP.HCM
    VND
    268,246
    PHÂN 2
    Tắm xong thấy nhẹ nhõm cả người. Bao nhiêu sự mệt mỏi sau chặng đường hăm hở đạp xe đều tan biến nhường chỗ cho cái đói cồn cào của chàng trai 18 luôn thèm ăn.
    Tôi lại được ngồi bên mẹ và luôn nhận được những món ăn ưa thích từ xưa.

    Mẹ luôn gắp thức ăn cho tôi và ngắm nhìn đứa con trai lâu ngày mới gặp lại.

    – Ăn đi con! Bữa nào mẹ cũng nấu đủ hai suất cho hai mẹ con vì lo nhỡ con về bất thình lình. Tại con không về nên mẹ phải ăn cố. Vì thế… Rồi mẹ vạch áo, cười: Đây này, béo ú xấu chết đi được…

    Tôi ngừng nhai, trố mắt nhìn vào mảng da bụng trắng ngần và núng nính của mẹ.

    – Con xin lỗi bận nhiều việc quá mẹ ạ. Với lại con gọi cho mẹ hoài mà mẹ đâu có nghe. Hay mẹ thay số rồi?
    – Ơ… À ờ nhỉ! Mẹ thay số mới khi con đi chừng một tháng bởi vì số trước là theo kiểu tính cước trả sau. Nhưng mẹ dùng số mới gọi mà con đâu có trả lời? Hay lại tình yêu, tình báo nên quên gái già nhà quê mất rồi?

    Tôi đã hiểu số máy lạ thường gọi cho tôi là của mẹ.

    – À! Con xin lỗi vì mẹ gọi số mới không ghi trong danh bạ nên con tưởng là số người lạ, con không nghe người lạ gọi bao giờ vì toàn gọi quảng cáo bán hàng. Mà hai số đuôi của mẹ là 93 phải không ạ?
    – Đúng đấy! 098… 1993. Ngày tháng năm sinh của mẹ. Chọn mua số này cho dễ nhớ. Giờ ghi vào danh bạ đi, đừng có bảo mẹ là “Người lạ” nữa nhé!
    – Vâng ạ! Kìa! Mẹ ăn đi chứ! Từ nãy tới giờ mẹ chưa…
    – Mẹ thấy không đói vì mừng đây mà. Để mẹ ngắm con trai của mẹ. Lớn quá rồi! 18 tuổi có lẻ rồi đấy. Chả trách mẹ mau già…
    – Mẹ còn trẻ đẹp mà…
    – Con khen mẹ thì khác gì mẹ hát con khen hay. Chưa được ông nào khen… hí… hí. Mẹ vừa nói vừa khúc khích cười, hai gò má hồng lên theo nhịp cười.
    – Mẹ ơi! Thế mẹ biết sử dụng các ứng dụng của máy đt và máy tính bảng con mua cho chưa?
    – Rồi! Nhưng mẹ lười lắm. Chỉ dùng xem báo, xem phim hoặc Video thôi. À! Mà mẹ biết dùng Zalo rồi nhé. Các cô trẻ ở cơ quan hướng dẫn. Có chuyện này hay lắm, buồn cười lắm khi dùng Zalo, để rồi mẹ kể cho con nghe sau. Giờ kể chuyện cho mẹ nghe xem những tháng ngày qua con làm những gì? Bận học quá hay sao mà không về với mẹ?

    Rồi cả hai mẹ con tôi tíu tít kể những ngày vắng nhau. Thấy tôi không đả động gì tới chuyện trai gái, yêu đương, mẹ nhẹ nhàng:

    – Đã có bạn gái hay người yêu chưa mà thấy lẳng lặng không kể cho mẹ nghe thế.

    Tôi cười và lắc đầu. Cũng thấy chưa đến lúc kể với mẹ chuyện người bạn Zalo của tôi. Tôi lấy từ trong ba lô cọc tiền gần 1 tỷ đưa cho mẹ…

    – Mẹ ơi! Tiền con kiếm được vì đi dạy thêm, làm ngoài giờ đấy mẹ ạ. Con đưa để mẹ chi tiêu…

    Mẹ nhìn tôi, cảm động:

    – Ôi con trai bé bỏng của mẹ! Mẹ đi làm cũng có lương đủ tiêu pha mà. Nhà mình neo người, ít công to việc lớn phải tiêu nhiều tiền đâu. Nhưng mẹ sẽ giữ cho con. Nay mai lấy vợ, có con thì cần nhiều đấy. Biết tiết kiệm và làm ra tiền là mẹ vui lắm rồi. Nhưng cấm việc đua đòi, chơi bời, xao nhãng học hành đấy nhé! Hư là mẹ đét cho cháy mông chứ đừng đùa…
    – Con biết mà mẹ! Con được học dồn trước một năm đấy mẹ ạ. Sang năm là con thi tốt nghiệp rồi. Con sẽ kiếm tiền để mua nhà ngoài thành phố đón mẹ xuống ở cho đỡ vất vả và có mẹ, có con…
    – Thôi! Tính sớm làm gì cho mau già? Cứ tốt nghiệp đi đã rồi tính.

    Thấy tôi ngáp hoài, mẹ giục:

    – Thôi đi ngủ sớm đi! Con mệt đấy. Ơ! Mà gần 11 giờ đêm rồi còn gì. Giường ngủ của con mẹ luôn dọn gọn gàng, sạch sẽ rồi. Y như mọi lần trước. Chúc con ngủ ngon…

    Tôi ngước lên nhìn mẹ rồi đứng dậy hôn lên vầng trán cao sáng của mẹ.

    – Con chúc mẹ ngủ ngon, mơ đẹp ạ!
    – Mẹ lúc nào chả nghĩ và mơ đến con trai yêu của mẹ!

    Rồi mẹ nhẹ chân bước về phòng mẹ. Tôi vào phòng của mình, nằm ngửa ra nhìn trần nhà không một vết nhơ bụi hay mạng nhện như ở những nơi vắng không có người sinh hoạt thường xuyên. Tôi úp mặt xuống gối và nhận ra chút hương thơm dầu gội trên tóc mẹ lúc nãy.

    Tôi chợt nhớ đến BhQ. Mở máy ra thấy tín hiệu bong bóng thông báo có tin.

    Đúng thế! Là BhQ!

    – Anh ngủ rồi hay sao mà im lặng thế?
    – Chưa đâu em! Vừa tắm xong liền mở Zalo để chát với em đây.
    – Tự nhiên em thấy nhớ anh quá! Ước gì mình gặp nhau lúc này nhỉ. EyA mất rồi!
    – Anh thấy mình thật may mắn, hạnh phúc khi có em. Mình chát với nhau để thấy mặt nhau đi. Ai đời cứ nói yêu nhau mà chả bao giờ được nhìn mặt…
    – Sợ anh chê em già. Mà này! Để sáng mai đi, em sẽ hiện diện cho anh thấy. Nói trước với anh là em có đứa con trai, hôm nay cháu ở nhà. Anh có muốn nhìn mặt con em không…
    – Có! Nhưng anh sợ nó không chấp nhận anh. Giận anh tranh giành mất mẹ nó…
    – Vậy cứ từ từ để em… thăm dò xem thằng bé có ưng người tình trong… mộng ảo của mẹ nó không đã nhé. Hôn và chúc anh ngủ ngon nhé anh yêu!

    Tôi đóng máy và bâng khuâng nhớ người trong mộng.

    Nghe tiếng bước chân của mẹ ngoài cửa…

    – Chưa ngủ à Quân?
    – Dạ! Chưa mẹ ạ! Con có chút việc cần làm ngay. Mẹ cũng chưa ngủ sao hả mẹ?
    – Ừ! Cũng chẳng hiểu sao giờ mẹ hay thức khuya. Nhất là hôm nay có con về mẹ hết cả muốn ngủ.

    Tôi đứng dậy, vẫn quần đùi, áo may ô ra mở cửa…

    – Thế thì mẹ vào đây nói chuyện với con vậy. Con cũng đang chờ nghe chuyện Zalo mà mẹ cho là buồn cười đây.

    Mẹ vào ghé ngồi lên giường tôi. Mẹ vuốt phẳng cái gối đôi trên giường, nhặt những sợi tóc dài rơi trên gối…

    – Cứ cách một đêm là mẹ lại sang đây ngủ cho đỡ nhớ con. Đã thành thói quen rồi. Lẽ ra đêm nay tới… phiên mẹ ngủ ở đây… Ừ! Để mẹ về mang máy sang đây cho con xem những trang… giao lưu của mẹ với người ấy nhé!

    Nói rồi, mẹ tất tưởi đi sang phòng mình.

    Tình tính tinh… Lại có tín hiệu Zalo rồi. Mở máy thấy BhQ…

    – Em đây! Thấy đèn bên anh vẫn sáng. Biết anh không ngủ. Nhớ em à?
    – Quá nhớ! Anh đang mơ mình được bên nhau ngay lúc này…
    – Em cũng ước thế! Giờ em muốn cho con trai em xem những buổi chát của chúng mình. Được không anh yêu?
    – Được chứ! Cho anh ôm hôn em nào! Anh sẽ hôn cháy đỏ từng mi li mét da thịt em…
    – Oài! Ngượng chết! Nhưng mà… thích.
    – Em có sẵn lòng tiếp nhận anh là chồng của em không?
    – Từ từ đã anh! Em sợ anh cả thèm chóng chán. Chứ em đã nhận lời thì… giữ chặt lắm đấy.

    Tôi đóng vội nắp máy khi cánh cửa phòng mở ra. Mẹ bước vào, tay cầm cái máy tính bảng đưa cho tôi…

    – Đây này con yêu! Người ta lại vừa chát với mẹ đấy.

    Tôi mở máy của mẹ ra…

    Một Nick mà mẹ ghi là “Anh yêu” hiện lên với mọi cuộc chuyện trò trên mạng ảo của tôi với BhQ hiện ra.

    Chả lẽ…

    Đúng là tôi! Một thoáng sững sờ. Thấy tôi im lặng, mẹ hỏi nhỏ:

    – Con thấy thế nào?
    – Nhưng mẹ có yêu người ta và người ta có yêu mẹ thật lòng không? Hai người còn chưa giáp mặt nhau cơ mà…
    – Mẹ thầm yêu anh ấy mất rồi và mẹ tin anh ấy cũng yêu mẹ…
    – Thế nhỡ khi gặp nhau, biết nhau mà không thấy hợp nhau như tuổi tác, hoàn cảnh… thì mẹ tính sao đây?
    – Mẹ quyết tâm và phó thác cho duyên phận. Từ nhỏ tới giờ mẹ chưa yêu ai. Khi sinh con mẹ mới yêu nhưng chỉ là vụng trộm. Chính vì thế mẹ thèm khát tình đôi lứa tự nhiên mỗi ngày…
    – Thế mà mẹ bảo con là con nuôi mẹ nhặt được? Cả ông bà ngoại cũng bảo thế mà…
    – Không! Con là con đẻ của mẹ đấy. Chuyện dài lắm, rồi mẹ sẽ kể cho con nghe. Giờ con nói đi! Nếu người ta yêu mẹ thật lòng, muốn lấy mẹ thì con có… Mẹ ngừng câu nói giữa chừng để nhìn vào mắt tôi thăm dò…

    Một ý nghĩ thoáng qua và đọng lại với cái tên BhQ.

    Tôi không nói gì và mở máy Ipad của tôi đưa cho mẹ coi.

    – BhQ là ai thế? Người yêu của con à?
    – Thì mẹ cứ xem đi đã. Người con yêu thầm nhớ trộm đấy…

    Một khoảng im lặng dài đủ cho cả hai mẹ con hiểu ra sự thật.

    Chiếc Ipad của tôi rơi từ tay mẹ xuống nền nhà như một tiếng báo thức cho hai tâm hồn đang mị đi vì ngạc nhiên, vì đột ngột hay vì thứ gì khác trỗi dậy trong lòng mẹ con tôi.

    – Quân ơi! Thật thế này sao con? Nghe giọng mẹ run run như muốn khóc. Tôi nhào tới ôm mẹ vào lòng…
    – Đúng thế mẹ ơi! Con yêu cô ấy và con biết cô ấy cũng yêu con. Giờ cả hai người đã gặp mặt rồi. Tùy mẹ! Nhưng con mãi vẫn yêu BhQ và chỉ cô ấy thôi! Không ai thay được chỗ cô ấy trong tim con đâu!

    Mẹ ngẩng lên, đôi dòng nước mắt chảy ra lăn dài xuống má. Tôi ghé miệng hôn và hứng nuốt khô dòng nước mắt ấy.

    Mẹ thổn thức:

    – Quân ơi! Yêu mẹ thật không? Anh! Yêu em thật không hả anh?

    Tôi hôn vào đôi môi trái tim đang mọng đỏ, thì thầm:

    – Quỳnh ơi! Anh yêu em quá mất rồi. Anh không muốn mất em. Anh sẽ cưới em làm vợ nếu em đồng ý.
    – Em… Nhưng mình là mẹ con mà anh! Em cũng muốn thế nhưng em sợ…
    – Hãy làm vợ anh suốt đời. Mình sẽ tính để thành vợ chồng mà không ai bắt bẻ được.
    – Em phó thác cuộc đời em cho anh đấy, Quân ơi! Hu… hu… hu.

    Mẹ nấc lên sau từng câu nói nhưng tôi hiểu đó là những tiếng khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc.

    – Đêm nay là đêm tân hôn của chúng mình em ạ!

    Nói rồi, tôi lấy từ trong ví đôi nhẫn cưới mà tôi đã mua sẵn định cho buổi gặp đầu tiên và cầu hôn BhQ. Tôi ra sân cầm chậu hoa nhỏ có cây dạ quỳnh đang nở hoa mà chiều nay tôi giấu kín đợi dịp tặng mẹ.

    – Quỳnh ơi! Anh cầu hôn em. Hãy làm vợ của anh nhé. Anh sẽ yêu em đến trọn đời. Giò hoa Dạ Quỳnh này anh mua để tặng mẹ Quỳnh nay đã là Quỳnh vợ yêu của anh.

    Sau nghi lễ đơn giản mà thiêng liêng, mẹ con tôi thành chồng nên vợ.

    Lúc giao hợp, tôi dành cho mẹ, người đàn bà đầu tiên thành vợ của tôi. Mẹ cũng dâng hiến cho tôi hết thảy. Những động tác yêu đương của hai mẹ con tôi thì những đoạn phim khiêu dâm, giao hoan trên màn ảnh còn thua xa. Tôi mút từng giọt dâm thủy cứ ứa ra tràn trề từ khe lồn của mẹ. Mẹ cũng nâng niu, vuốt ve, bú mút cái buồi luôn cương cứng của tôi. “Ôi! Cục cưng của em!” Nàng xuýt xoa khi nhìn buồi chồng mình.

    – Anh ơi! Chồng ơi! Bao năm rồi em mới được yêu. Làm thế nào để mình không phải vụng trộm hả anh?
    – Em có chửa đi! Rồi theo chồng ra thành phố.
    – Nhưng…
    – Anh đã tính rồi. Ngày kia em đưa anh ra ủy ban. Anh có đơn đề nghị không công nhận mẹ con nuôi. Em phải ký đồng ý để cho cháu nó tự do tìm cha mẹ ruột mà không kiện cáo gì, cắt mọi ràng buộc mẹ nuôi, con nuôi. Và em làm giấy đổi tên của em từ Bùi Hương Quỳnh thành Bùi Quỳnh Nhung nhé!
    – Vâng! Em mong được như thế và sẽ làm đúng lời chồng.

    Rồi cuối cùng kế hoạch của chúng tôi đã hoàn thành.

    Tôi nằm bên mẹ nói tiếp những dự định sau đó.

    – Vợ yêu ơi! Anh đã mua được căn hộ rộng rãi ở ngoài thành phố rồi. Giờ em làm đơn xin thôi việc và bán nhà này đi. Ra thành phố đợi anh học xong (một năm nữa thôi) thì hai vợ chồng tính kế sinh nhai. Em đừng lo, đôi tay và khối óc anh đủ năng lực chăm lo cho em và… các con.

    Quỳnh lại giàn dụa nước mắt hạnh phúc và tin cậy.

    Một tuần ở nhà, tôi và mẹ cứ như đôi sam dính chặt vào nhau. Sức trai 18 và lòng ham muốn của tôi hòa với sự thèm khát của Quỳnh đã như thứ keo bền chặt gắn mẹ con tôi.

    Tôi và Quỳnh chẳng mấy khi rời nhau. Quỳnh xin nghỉ phép ở nhà “Vì có con trai về thăm mẹ mấy hôm mà mẹ đi làm thì không lỡ” – Quỳnh cười rất tươi kể lại lý do xin nghỉ.
    Quỳnh và tôi si mê giao hợp cùng nhau ở bất cứ chỗ nào trong nhà và bất cứ khi nào. Quỳnh bảo:

    – Chồng cho em được cởi truồng như chồng nhé. Để cho tiện và nhanh.

    Tôi đã trút biết bao nhiêu tinh trùng vào nơi mà 18 năm trước tôi chui ra. Tôi nhận ra rằng Quỳnh rất yêu tôi.

    Tôi đùa:

    – Mình yêu nhau thế này mấy hôm nữa anh đi thì em có nhớ không?
    – Em đi theo chồng.

    Tôi bảo:

    – Đi nhé! Ban đầu em cứ ở nhà chờ anh đi học về. Chỉ hai… mẹ con thôi. Khi nào anh học xong tổ chức cưới luôn.

    Đêm hôm cuối, sau khi gói ghém mọi đồ đạc để mai bàn giao nhà cho người mua. Quỳnh ôm tôi rất chặt và thủ thỉ:

    – Có được anh yêu như thế này em mới thực sự biết thế nào là tình yêu, thế nào là quan hệ vợ chồng đầu gối tay ấp và thỏa mãn dục vọng. Mà anh có muốn biết ai là bố đẻ của anh không hả chồng yêu?
    – Có chứ vợ! Tôi hôn Quỳnh và chờ đợi Quỳnh kể.
    – Người đó là… ông ngoại của anh đấy. Chính em quyến rũ bố đẻ của mình làm chuyện vợ chồng để cho em bớt cơn thèm sau những lần nhìn trộm bố với mẹ yêu nhau. Em mới 17 tuổi đầu với sự tò mò và niềm khát khao thèm muốn. Chỉ một lần duy nhất mà em có chửa anh đấy. Suốt 9 tháng trời luôn muốn được ôm ấp vỗ về của ông mà không dám. Chuyện em sinh con là anh chỉ riêng em và bố biết để che giấu. Nhiều đêm em nghiến răng, úp mặt vào gối mà hét thầm tự mình nghe và cho tiêu bớt nhu cầu sinh lý. Mãi cũng quen. Em ôm con trai là anh đấy ngủ cùng đến năm anh 14 tuổi. Em vẫn thường thò tay sờ nắn con chim của con trai để nhận ra sự xuất hiện và phát triển dần của đám lông và cái của quý lớn dần theo tuổi anh. Em đã nhiều đêm cầm tay anh đưa vào vú mình để tự sờ nắn đôi vú luôn căng tròn của gái 1 con. Nhiều khi em cầm tay anh ấn vào cửa mình và ước giá như được… địt nhau. Nhưng những lúc đó anh ngủ khì khì. Em tủi thân quá chỉ biết khóc thầm. Thú thực em cũng muốn lấy chồng nhưng thương con trai bơ vơ. Chính vì thế nên khi kết bạn với anh trên Zalo em đã nghĩ chỉ xin người ta đứa con thôi chứ không dám nghĩ đến hôn nhân. May quá, giờ em đã có anh – con trai ruột của mẹ Quỳnh – chịu lấy em làm vợ. Có khi nào anh nghĩ đến em như em nghĩ không?
    – BhQ là gì em biết không? Đó là viết tắt của 3 chữ Biết hay Quen và Bùi Hương Quỳnh là họ tên mẹ đẻ ra anh, người mà anh luôn nghĩ đến…
    – Hay nhỉ! Duyên trời se hay sao ý anh ạ. Mẹ con giờ thành vợ chồng. Vợ chồng mình ấy nhau liên tục thế này nhỡ có thai sớm thì sao hả anh?
    – Thì cưới chứ sao nữa.
    – Nhưng anh còn đang học chưa xong mà.
    – Chưa xong cũng cưới. Mà nhớ tên em giờ là Bùi Hồng Nhung đấy nhé. Tên Quỳnh chỉ dành để gọi khi vợ chồng ân ái thôi.

    Rồi Quỳnh theo chồng ra thành phố ở trong căn hộ tôi đã mua. Quỳnh xin được vào trường mẫu giáo gần nhà với công việc trông giữ trẻ lớp lớn.

    Tháng sau thì Quỳnh báo tin vui: Em có chửa rồi, chồng ơi! Em mong lắm.

    Thế là tôi cuống quýt làm thủ tục cưới. Ai cũng mừng cho tôi và đến dự rất đông mà phần lớn do tò mò với câu hỏi:

    – Xem vợ thằng Quân đẹp cỡ nào mà nó liều thế. Vợ gấp đôi tuổi chồng.
    – Lần đầu em được mặc đồ và trang điểm cô dâu đấy chồng ạ! Em sung sướng lắm.

    Khi Quỳnh sinh cho tôi đứa con trai đầu lòng cũng là khi tôi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi mở quầy kinh doanh và dạy về công nghệ thông tin kiếm cũng kha khá đủ để cho mẹ tôi – nay là vợ tôi đỡ khổ. Thấy Quỳnh ngày càng trẻ đẹp ai cũng khen:

    – Anh Quân mát tay thế. Chị Nhung cứ trẻ phây phây, nõn nà thế này ai dám bảo chị sắp 40.

    Tôi thất ánh mắt vợ sáng lên, rực rỡ e thẹn xen lẫn tự hào.

    – Chồng ơi! Em còn muốn sinh thêm con nữa…
    – Anh cũng muốn vậy vợ ạ.

    Mẹ con – Vợ chồng tôi chìm trong hạnh phúc một gia đình.

    Trong thâm tâm hai mẹ con tôi đều thầm cảm ơn mạng Zalo là người se duyên, là nơi khởi nguồn cho chúng tôi thành vợ chồng.

    Yêu mẹ lắm Quỳnh ơi!

    — Hết —
     

    DIỄN ĐÀN ĂN CHƠI: CHIA SẺ THÔNG TIN GÁI GỌI, SGBB, MASSAGE, KARAOKE TOÀN QUỐC

    • Danh sách tập trung và chính xác

      Anchoi.Us™ luôn lỗ lực trong việc kiểm duyệt nội dung ảo, nội dung rác. Góp phần cập nhật những địa điểm ăn chơi, thông tin gái gọi chính xác nhất. Mọi hành vi đăng thông tin không trung thực, lừa đảo sẽ bị xử lý ngay khi phát hiện. Các khu vực tập trung như gái gọi hà nội hay gái gọi tphcm được chia theo quận để dễ dàng tìm kiếm thông tin.

    • Cộng đồng văn minh lịch sự

      Tại Anchoi.us™ cũng luôn kiểm duyệt những từ ngữ mang tính xúc phạm, bôi nhọ danh dự cá nhân, phân biệt vùng miền nhằm xây dựng một môi trường giao lưu đầy tính nhân văn. Dù bạn là checkerviet, ncc hay Sugar daddy đang muốn tìm Sgbb thì cũng hãy tuân thủ nguyên tắc này một cách triệt để.

    • Nói không với hàng tráo, Bom khách

      Thông tin gái gọi chất lượng và uy tín, có video và ảnh mộc. Cam kết nói không với hàng tráo, hàng công nghiệp, hàng kém chất lượng. Thường xuyên rà soát và xác minh hình ảnh, thông tin dịch vụ để tạo ra một "sân chơi" minh bạch và lành mạnh.

    • Website an toàn và bảo mật thông tin

      Chúng tôi biết rằng sự riêng tư và bảo mật thông tin cá nhân rất quan trọng đối với người dùng, vì vậy chúng tôi cam kết nỗ lực tối đa bảo vệ sự riêng tư của bạn, không để bị xâm phạm và rò rỉ thông tin ra bên ngoài.

    Gợi ý cho bạn

    Chủ Đề Mới

    Ăn & Chơi

    • Cộng đồng ăn chơi là diễn đàn giải trí dành cho người lớn. Chia sẻ thông tin ăn chơi, gái gọi, sugar baby uy tín và chất lượng. Hãy chắc chắn rẳng bạn đủ 18 tuổi để tham gia cùng chúng tôi.
    • Diễn đàn không chịu trách nhiệm nội dung do thành viên đăng tải. Nếu có vi phạm hoặc cần hỗ trợ, xin hãy gửi thông tin đến Telegram: @jetstack
    Quảng cáo Catfish
    X Quảng cáo Catfish
    Top
    Bạn đã quên mật khẩu?