PHẦN 1
Cuộc đời sinh viên thật vui cũng thật buồn. Vui vì có bạn bè, có những hoạt động thời trai trẻ. Vui vì tận hưởng cái cảm giác thích thú tự do thoải mái khi không còn gần gia đình nữa. Xen vào đó là cảm giác buồn buồn khi xa người thân, cùng nỗi lo toan cơm áo gạo tiền.
Mới bước vào năm đại học đầu tiên, mới xa nhà thôi nhưng tôi có phần sướng hơn nhiều khi được ở nhà anh họ ở ngoại thành Hà Nội.
Mẹ tôi là con út còn anh là con bác hai hơn tôi 10 tuổi nên trên Hà Nội học sau đó thì ở đây làm và lấy vợ luôn.
Chị dâu tôi là người cùng quê, kém anh tôi 4 tuổi và cũng đi làm được hai năm rồi. Do nhà bác hai có điều kiện hỗ trợ thêm nên khi hai anh chị cưới nhau cũng đủ mua một cái nhà ba tầng phía ngoại ô.
Lên trên này học anh tôi bảo tôi sang ở cùng. Anh chị đi làm suốt ngày nên cũng chẳng có mấy khi ở nhà cả.
Như thường lệ thì sáng chủ nhật tôi giặt quần áo và chăn màn của cả tôi và anh chị rồi phơi phóng nó trên tầng thượng. Anh họ tôi thì thỉnh thoảng ở nhà còn thường là đi chơi với bạn vào sáng sớm chỉ có chị dâu tôi ở nhà mà thôi.
Vừa phơi xong cái chăn thì tiếng chị Nhung “chị dâu” tôi gọi với lên từ tầng hai:
– Trung à! Xuống đi ăn sáng với chị đi, anh Thành đi chơi cà phê cà pháo với tụi bạn của anh ấy rồi.
– Vâng chị đợi em tí. Phơi xong cái màn đã.
Vắt cái màn lên dây phơi rồi tôi phơi thêm mấy bộ đồ lót của cả nhà lên. Để ý kỹ cái áo lót màu đen tuyền với cái quần lót bằng ren mảnh tôi thích lắm. Hồi cấp ba ở nhà thì tôi cũng ăn chơi và cũng thịt khá khá em rồi nên cũng thấy hay hay.
Chị Nhung đi làm thì mặc bộ vest công sở với cái váy quây đến đầu gối, mỗi khi ngồi thì cái bắp chân và cái đùi trắng ngần cũng lộ ra. Chị làm nhóm trưởng của một đại lý bán hàng di động nên ăn nói được lắm…
Nếu nhận xét thì chị dâu tôi là một người khá là có nhan sắc. Đặc biệt là có đôi mắt hút hồn người đối diện vậy.
Chị Nhung cũng không phải thuộc dạng thấp so với người con gái Á Đông thi cao những một mét sáu ba.
Phơi xong đám quần áo thì tôi xuống. Mới nhập học thôi nên thời tiết còn nóng vô cùng. Chị Nhung mặc cái quần soóc bò ngắn cũn để lộ ra cặp đùi trắng hồng còn phía trên thì mặc một cái áo hai dây cùng cái áo lót đen tuyền bên trong.
Sở thích của bà chị dâu này là đồ lót đen. Phơi xong cái màn tôi đi xuống thì chị Nhung đã đợi mà nói:
– Nào đi ăn gà tần, chị biết có chỗ này gà ngon lắm đấy!
– Cũng được! Khao em hả?
– Chuyện, đi nào!
Lấy cái xe rồi tôi nổ máy hai chị em đi, tuy hơn tôi những sáu tuổi nhưng chị khá là trẻ, đi với tôi chỉ như bạn bè mà thôi. Qua cái quán gà tần, chị Nhung xuống xe rồi đi vào cùng với tôi. Quán có mấy người đàn ông uống rượu thấy chị dâu tôi vào thì có vẻ thèm lắm.
Trong lòng thì quả thật tôi cũng thèm chị dâu mình vô cùng. Đặc biệt là cái ngực của chị Nhung thì khỏi phải nói.
Nó không chỉ trắng mà còn tròn nữa. Hai cái bầu vú đầy đặn vô cùng. Hôm nay chị mặc cái áo hai dây lại khiến cái khe vú nó hẹp hơn tạo thành một rãnh sâu.
Ngồi xuống bàn trước tôi chị Nhung gọi hai suất rồi lau bát đũa. Tôi cũng ngồi xuống thì chị quay sang hỏi:
– Uống bia nữa nhé!
– Vâng, cho em một trai.
– Được, thế này mới là đúng trai mười tám chứ. Cứ chiến thoải mái đi em.
Chị Nhung nhoẻn miệng cười càng xinh hơn khiến mấy người đàn ông cũng liếc nhìn chị. Khi đồ ăn đã được mang ra thì tôi nói:
– Chị ăn mặc kinh quá, người ta cứ nhìn chằm chằm kìa!
– Có gì đâu mà kinh, bình thường như bao người khác thôi. Họ nhìn thì mặc kệ họ nhìn, mình có mất đi cân thịt đâu mà lo, tốt đẹp thì mình cứ khoe ra cho họ ngắm đã mắt thôi chứ có làm sao. Kệ họ đi ăn xong rồi đi chơi.
Tôi làm vại bia rồi cùng ăn gà tần với chị. Công nhận cái quán này đồ ăn khá là ngon. Ăn xong thì hai chị em đứng dậy sau đó thì đi mua đồ.
Đúng là đi với đàn bà con gái mệt mỏi thật. Lựa mãi mới được bộ đồ gọi là vừa ý của mình. Chị Nhung còn bắt tôi ngắm đi ngắm lại nữa. Sau khi mua đồ xong thì chị đi chọn cho tôi mấy cái áo phông rồi nói:
– Ăn mặc thế này thì mới tán gái được chứ em!
– Hì! Em không cần tán thì gái cũng theo em đầy còn gì nữa.
– Thôi ông tướng ạ, ông hơi bị tự cao quá đấy nhé.
Tôi cười hề hề nhưng vẫn mặc áo, mua cho tôi hai cái rồi chị em đi chơi sau đó về nhà. Anh Thành thì cũng về rồi, thấy tôi và chị Nhung về thì bảo:
– A Trung! Mày đi với anh có tí việc nhé?
– Việc gì thế hả anh?
– Đi qua xem mấy cây cảnh anh đang định mua, thằng này nó đang kẹt tiền nên bán rẻ lắm!
– Em biết gì về thế cây cảnh đâu mà anh bảo em đi xem.
– Chưa rồi sẽ biết.
Thế là hai anh em lại dắt xe đi. Vừa ra đến cổng thì chị Nhung gọi với theo:
– Tí nữa về ăn cơm đấy nhé, mọi thứ chuẩn bị nấu rồi đấy!
– Được rồi anh về.
Anh Thành nói một câu rồi nhảy lên xe cả hai anh em phóng đi. Anh Thành làm trưởng phòng phát triển phần mềm của một công ty cũng gọi là có tiếng trong thành phố. Hai anh em lòng vòng qua cả một đoạn đường đê dài. Tôi thấy vậy hỏi:
– Sao xa thế anh?
– Xa thì mới có cây đẹp chứ!
Tôi gật gù rồi hỏi tiếp:
– Hai anh chị cưới nhau cũng được gần hai năm rồi sao không tính có con đi. Có thằng cháu gọi em bằng chú cũng vui chứ, thỉnh thoảng cho nó đi chơi!
– Con cái làm gì vội em, hai ba năm nữa là vừa, giờ hãy còn vui chơi thoải mái tí đã. Thế lên trên này đã tán được em nào chưa. Thịt kiểu gì đừng để nó về bắt vạ đấy nhé. Lúc đấy thì anh cũng chẳng đỡ được cho đâu!
– Gớm có gì mà phải sợ! Ở dưới quê em còn thác loạn chán, bắt được em á, còn lâu luôn đi, mà anh đi thế này kiểu gì bà Nhung ở nhà cũng ghen lồng lộn lên đấy!
– Ăn vụng thì phải biết chùi mép chứ. Cứ mà để lộ ra thì có mà toi ngay hiểu không?
Tôi cười rồi hai anh em ngoặt vào khúc cua xuống dưới đê. Dưới đê này thì toàn những ngôi nhà cấp bốn lợp ngói đỏ au. Tôi đoán chắc cũng lâu đời rồi. Rẽ vào một cái nhà có cổng to và khoảng sân khá là rộng với cây cảnh đầy vườn.
Mấy con chó ở đâu xộc đến sủa inh ỏi. Không sợ chó nên tôi dựng xe mà hù tụi nó khiến tụi nó càng sủa to hơn.
Một anh thanh liên trong nhà chạy ra, đoán cũng chỉ hơn tôi hai ba tuổi mà thôi ra quát mấy con chó rồi lùa chúng nó chạy vào sau nhà rồi mở cổng cho chúng tôi mà cười:
– Anh Thành đấy hả? Vào đi anh!
– Ừ! Anh với thằng em họ con bà cô hôm nay qua xem cây đây. Sao có cây gì mà bảo anh qua xem rồi lấy rẻ cho?
– À có mấy cái cây sanh dáng làng đấy mà. Dạo này em chết mấy trận Ngoại hạng Anh nên bí quá đành bán vậy!
– Thế dáng dấp thế nào?
– Dáng ổn, em bí quá, tụi cho vay nó cứ hối mãi. Em có bảo là đưa cây trừ nợ nhưng tụi nó có biết cây cối gì đâu, cứ tiền mặt tụi nó chơi thôi à. Anh xem có thế nào đỡ em cái, vài chục triệu thế này em chết!
– Mẹ! Vài cái cây này mà vài chục á, anh đỡ sao được!
– Thì anh cứ xem đi đã, em đảm bảo anh về sang ngang thôi mấy cây này cũng được trên trăm đấy. Em bí quá nên đành lỗ vốn, lấy mấy cây phôi kia uốn lại vậy chứ em đâu có muốn bán.
Dựng xe ở cái sân gạch tôi với anh Thành đi vào trong cái vườn thì thấy cây khá là to và đẹp. Tôi không biết gì về cây nhưng cũng đoán nếu bán đi chắc chắn lãi. Vừa nhìn ngắm cây thì có một em khá là xinh mang mấy cái kéo cắt cành ra.
Chủ vườn cây bảo:
– Mày vào pha cho anh ấm nước đi Tú!
Anh Thành cũng nhìn chằm chằm vào người con gái rồi cười mà nói:
– Em gái mày xinh phết nhỉ học lớp mấy rồi?
– Mười hai anh ạ, nó xinh nhất cái làng này đấy. Mà anh có vợ rồi ngắm làm gì?
– Ô tao ngắm cho thằng em tao không được à?
Nói xong thì anh Thành quay sang phía tôi hỏi:
– Sao có được không hả Trung?
– Được quá chứ! Hay anh làm mối cho em đi!
Anh thanh niên thấy tôi nói như vậy thì cười mà bảo:
– Tán đi chú em. Tán được thì anh đồng ý luôn. Nói trước là em anh nó hơi bị kiêu đấy nhé. Không phải là anh nói quá đâu nhưng đúng đấy.
Tôi cười mà trả lời:
– Tưởng gì chứ kiêu đối với em là chuyện nhỏ. Kiểu gì cũng tán được.
Mấy anh em cười rồi vào trong nhà, ngôi nhà kiểu thời xưa hồi thập niên sáu mươi của thế kỷ trước khá là bé so với bây giờ nhưng vào thời đó cũng hoành tráng lắm rồi. Trong nhà có cái bộ bàn ghế cổ cùng với tủ chè và sập gụ cổ trông bề thế lắm.
Ngồi ở ghế tôi ngó nghiêng đôi lục bình cổ trên cái bàn thờ chính giữ nhà với một số đồ sứ trong cái tủ chè. Thấy tôi ngó nghiêng thì anh thanh niên cũng bảo:
– Toàn đồ cổ của mấy đời để lại đấy, chú em biết về đồ cổ à?
– Không em biết đâu, thấy nó hay hay thì em nhìn thôi.
Anh Thành nhấp ngụm nước trà rồi nói:
– Đây là Hà, thằng em này chơi với anh cũng lâu rồi, từ hồi học cấp ba lên đây chơi gặp nó rồi thân thân.
Tôi cũng gật đầu rồi nhìn loáng thoáng thì thấy Tú, người con gái mà lúc nãy có nhìn qua ở ngoài vườn cây đang ở trong gian nhà trong. Tú thì có vẻ đẹp kiểu quê mùa nhưng cũng nhí nhảnh lắm. Anh Thành thì không chú ý gì nữa mà nói:
– Giờ mấy cái cây kia tính thế nào hả chú mày?
Có vẻ sợ em gái trong phòng nghe thấy nên anh Hà cũng nhỏ tiếng:
– Em chết mấy trận Ngoại hạng anh tầm 25 triệu, đấy có năm cây sanh em uốn tạo dáng ngon lành rồi. Gốc nó cũng to chứ cũng chẳng phải con đâu, em chơi chúng nó cũng được năm sáu năm rồi, để lại cho anh 7 triệu một cây nhé.
– Chú mày làm gì mà hét to thế, xuống tí nữa xem có được không?
– Đấy là em cần chứ anh về, chăm độ năm nữa bán đi 5 cây đấy không được một trăm triệu em có đi đầu xuống đất luôn. Thề với anh là em đang chết bóng chứ không thì em cũng chẳng bán đâu.
Anh Thành thì vốn cũng mê cây cảnh lắm nên khi nghe nói như vậy thì cũng thấy có lý nên gật gù mà nói:
– Thôi thế này anh tính thế này được không nhé! Anh trả cho mày 50 triệu, mày bán cho anh thêm 10 cây phôi kia được không?
Nói xong anh Thành chỉ ra mấy cây phôi khá là to phía góc vườn. Thấy anh Thành chỉ như vậy nhưng giá cũng được nên anh Hoàng bảo:
– Thêm tí nữa đi anh!
– Thế là quá rồi đấy! Có bán không thì bảo đây?
– Thôi được rồi em bán. Thế đánh cây luôn nay thế nào?
– Đánh luôn chứ lại không? Anh nháy số là có xe đến khuân liền. Chú thuê cho anh mấy thằng bưng bê nhé, anh ra ngoài rút tiền rồi đưa cho mày.
Tôi với anh Thành ra ngoài gọi điện cho cái xe tải rồi sau đó đi rút tiền. Vừa lên xe tôi đã hỏi:
– Liệu có hớ không anh?
– Hớ gì? Mấy cái cây này về nhà không lãi gấp ba tao chớ kể, mèng cũng có tiền đổi xe chứ không à, đi nhanh không mất mối.
Hai anh em rút tiền rồi về trả. Hóa ra anh Thành có một tài khoản riêng chứ không phải tài khoản chính đoán biết là tiền riêng rồi nhưng tôi vẫn hỏi anh:
– Có nói cho chị Nhung ở nhà biết không anh?
– Có nhưng khai gấp đôi số tiền mua cây, hơn nữa là bảo trả chậm nhé. Thế khi sau này bán có lãi thì mới có tiền chi ra. Mà bà ấy không xót.
Rút tiền xong về trả anh Hà rồi anh em đánh cây cùng với anh Hà về nhà. Cơm trưa đã xong nên mấy anh em nhậu nhẹt túy lút sau đó thì anh Hà về. Chị Nhung cũng hỏi nhưng anh em đã thống nhất với nhau rồi nên cũng chẳng đòi hỏi gì nữa.
Nhậu xong thì tôi hơi váng đầu nên trên phòng ngủ trước còn anh Thành với chị Nhung thì ngồi nói chuyện rồi ngắm cây còn đống cây phôi thì đã được trồng ở sau vườn rồi. Nằm một chút thì tôi khá là khát nước nên xuống nhà mở cái tủ lạnh ra lấy đồ uống.
Vừa qua phòng thì thấy tiếng chị Nhung vang lên “Ư… mạnh nữa đi nào… hích hích… đã quá… sướng… sướng… mạnh nữa lên đi chồng của em… địt mạnh vào chồng của em ơi… đã quá… thích quá… ưưư… Sướng…”. Tôi nghĩ thầm chắc là đang địt nhau đây.
Xuống dưới nhà làm nửa chai nước lạnh xong thì tôi đi lên. Không ngờ cái cửa buồng lại hé mở một chút tôi tò mò mà nhìn vào.
Một cảnh tượng đẹp đẽ hiện ra. Chị Nhung đang chổng mông ra để anh Thành quỳ gối ở đằng sau cứ thế mà nhấp mạnh vào cái lỗ lồn. Bây giờ tôi mới thấy cái đùi của chị Nhung dài và trắng hồng.
Cái mông căng tròn nhìn cũng thích vô cùng. Anh Thành vừa địt vừa xoa cái mông. Chị Nhung cũng đẩy mông ra đằng sau mà rên lên:
– Úi… đã quá… hích hích… thích quá… địt mạnh nữa đi anh… em sướng cái lỗ lồn quá đi mất… hích hích…
– Địt sướng lắm hả?
– Sướng chứ anh… đã lắm… mạnh đi nào.
Mái tóc của chị Nhung xõa ra sang một bên khiến cái vẻ của chị càng dâm đãng hơn nữa. Những tiếng oạp oạp cũng vang lên khá to khi nước nhờn của chị chảy ra thật là nhiều. Nhìn thấy cảnh anh chị ân ái thôi nhưng con cặc bên trong cái quần của tôi cũng cứng ngắc lên mà không chịu được.
Nhìn thấy cảnh đấy một lúc thì tôi đi xuống, trong đầu cũng mơ ước được địt bà chị dâu này một lần. Dù đó chỉ là mơ ước mà thôi.
Đến chiều dậy thì cả nhà đi ăn lẩu và vui chơi. Anh chị đi chung với nhau khiến tôi cũng như là người thừa, chán đời không biết làm gì liền gọi điện cho anh Hà:
– Anh Hà hả? Dỗi không anh?
– A Trung hả! Định tán cái Tú hay sao mà đã gọi điện cho anh rồi. Có cần anh cho số không thế?
– Hì! Chán quá chẳng có gì chơi lên tính rủ anh đi, có em nào ngon ngon thì giới thiệu em cái, ở trên này chán òm chẳng có gì chơi cả!
– Chú mày cũng có vẻ cũng máu gái gớm nhỉ!
– Hì hì em máu đâu, chuyện bình thường cả mà!
– Thế này thì làm sao mà làm mối con Tú cho mày được, háu gái bỏ nó ở nhà à?
– Thì buồn giải khuây tí mà anh, đi đi, em mới lên đây học năm đầu.
– Ờ, mày qua đón anh cái!
Tôi phóng xe đi vòng vèo mãi mới đến nhà anh Hà. Đường đê nên tối đi chậm mãi mới đến nơi, anh Hà mặc quần áo xong rồi hai anh em đi. Qua mấy cái quán café đèn mờ ở đường quê tôi hỏi luôn:
– Quán này chắc toàn hàng dạt ở phố về hả anh?
– Mày hơi nhầm đấy nhé! Hàng ở đây ngon quên chết luôn đấy!
– Sao mà trông nó lụp xụp thế?
– Lụp xụp thế thôi chứ nói chung thì là cũng được, vào trong thích thì vẫn sáng trưng lên được thôi chứ có gì đâu.
– Thì cũng thử, nhưng mà có hàng ngon thật không đấy?
– Thật chắc luôn vào thì biết.
Tôi phóng xe vào luôn thì một bà bằng tuổi bác tôi ở nhà thấy hai chúng tôi vồn vã đến nói:
– Hai chú vào uống café đê chị điều cho mấy em đào nhé.
Có vẻ như anh Hà cũng quen thuộc với cái kiểu này rồi lên móc túi đút cho bà bác ấy năm chục rồi nói:
– Điều mấy em hàng ngon tơ lại nhé, xấu thì đừng có trách thằng này đấy nhé. Biết tính thằng này rồi đấy.
– Yên tâm hàng ngon lành cành đào. Đợi nhé!
Tôi phì cười trước kiểu tác phong làm việc ở đây. Tủm tỉm cười rồi tôi quay lại bảo anh Hà:
– Làm ăn ở đây hay phết nhỉ. Có bị bắt không anh?
– Chẳng thằng công an xã nào điên mà tầm này đi rình, hàng mà còn phải đợi bọn nó tắm rửa nữa mà. Yên tâm đi ở đây anh là trùm vô tư.
Hai anh em làm hai lon nước tăng lực rồi tán phét hàng họ với nhau. Một lúc sau thì có có mấy em chạy vào. Nhìn cũng kiểu nông thôn mới ra nhưng nhìn trẻ măng. Ghé tai anh Hà tôi nói khẽ:
– Có sợ mấy em không đủ tuổi không anh?
– Kệ mẹ, càng không đủ tuổi thì càng có hàng ngon chứ có sao không ai sờ đâu mà lo. Mày để anh chọn cho.
Nói xong thì anh Hà ngoặc hai em có vẻ còn non nớt chỉ mười lăm mười sáu lại mà nói:
– Ngoan là có thưởng đấy nhé!
– Nghe có thưởng là hai bé sáng mắt lên rồi.
Tôi cũng hí hửng thử ăn gái mười lăm này xem sao.